Cũng đã hai tháng ta không gặp nhau,
Kỷ niệm ngày xưa về trong nỗi nhớ,
Phương đó em có vui bên người ấy,
Còn anh... vẫn mãi ở đây.
Hạnh phúc em nhé, anh mong vậy đấy,
Vì người ở bên cạnh em rất tốt,
Anh ấy chắc sẽ yêu em nhiều lắm,
Đừng lo nghĩ về anh.
Từng ngày anh ấy có biết chăm sóc em nhiều không?
Rồi lúc em muốn khóc nhiều thì anh xử sự như thế nào vậy?
Nhiều lúc em thèm đi chơi xa rất xa,
Thì anh ấy còn
Bước tiếp cùng với em không vậy?
Và khi em dỗi em trách anh ấy đã làm sai,
Người ấy xin lỗi hay mặc kệ em để em phải khóc một mình?
Thời gian lắng đọng trong anh mãi mãi,
Nhắc với anh rằng...
Chính anh...
Làm sao có thể quên được em.
Phải quên em thôi, quên bờ mi tinh khôi,
Quên nụ hôn trên đôi môi,
Phải quên đi hết.
Phải quên em thôi, quên ngày ta chung đôi,
Quên tình yêu chưa phai phôi,
Làm saooooo để quên đi hết.
Anh ấy có muốn bên em trọn kiếp?
Hay là anh ấy chỉ yêu phút chốc?
Thời gian ngừng trôi để anh tự hỏi
Tự hỏi với em như vậy.
Từng ngày anh ấy có biết chăm sóc em nhiều không?
Rồi lúc em muốn khóc nhiều thì anh xử sự như thế nào vậy?
Nhiều lúc em thèm đi chơi xa rất xa,
Thì anh ấy còn
Bước tiếp cùng với em không vậy?
Và khi em dỗi em trách anh ấy đã làm sai,
Người ấy xin lỗi hay mặc kệ em để em phải khóc một mình?
Thời gian lắng đọng trong anh mãi mãi,
Nhắc với anh rằng...
Chính anh...
Làm sao có thể quên được em.
Từng ngày anh ấy có biết chăm sóc em nhiều không?
Rồi lúc em muốn khóc nhiều thì anh xử sự như thế nào vậy?
Nhiều lúc em thèm đi chơi xa rất xa,
Thì anh ấy còn
Bước tiếp cùng với em không vậy?
Và khi em dỗi em trách anh ấy đã làm sai,
Người ấy xin lỗi hay mặc kệ em để em phải khóc một mình?
Thời gian lắng đọng trong anh mãi mãi,
Nhắc với anh rằng...
Chính anh...
Làm sao có thể quên được em.
Phải quên em thôi, quên ngày ta chung đôi,
Quên tình yêu chưa phai phôi,
Phải quên hết đi.